KPI (Key Performance Indicator) – Chỉ số Hiệu suất Chính – là một công cụ quản lý quan trọng giúp các tổ chức đo lường mức độ thành công trong việc đạt được các mục tiêu chiến lược và hoạt động. Trong bối cảnh quản lý dự án, KPI được sử dụng để theo dõi tiến độ, chất lượng, chi phí, sự hài lòng của khách hàng, và các yếu tố then chốt khác ảnh hưởng đến thành công tổng thể của dự án.
Blog
Trong thời đại của công nghệ thông tin và trí tuệ nhân tạo, kỹ năng tư duy phản biện là...
Để một tổ chức không chỉ tồn tại mà còn phát triển mạnh mẽ trong bối cảnh cạnh tranh và biến động không ngừng của thế giới hiện đại, việc vừa xác định đúng đắn hướng đi chiến lược, vừa đảm bảo bộ máy vận hành hàng ngày diễn ra hiệu quả và tối ưu là yêu cầu sống còn. Hai trụ cột nền tảng, hai chức năng then chốt đảm nhiệm vai trò này chính là năng lực Lãnh đạo (Leadership) và công tác Quản lý (Management). Mặc dù thường được nhắc đến cùng nhau, thậm chí đôi khi bị đánh đồng, Lãnh đạo và Quản lý đại diện cho những hệ thống tư duy, bộ kỹ năng và mục tiêu riêng biệt. Hiểu rõ bản chất, phân biệt rạch ròi sự khác biệt và nhận thức được tầm quan trọng của việc kết hợp hài hòa hai yếu tố này không chỉ giúp nâng cao hiệu quả hoạt động mà còn là chìa khóa cho sự phát triển bền vững của mọi đội ngũ và toàn bộ tổ chức.
Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao có những đội nhóm dễ dàng vượt qua xung đột và đạt hiệu suất đỉnh cao, trong khi những nhóm khác lại loay hoay mắc kẹt trong mâu thuẫn và trì trệ? Câu trả lời có thể nằm ở việc thấu hiểu một quy luật phát triển tự nhiên mà hầu hết các nhóm đều trải qua, được mô tả chi tiết và hệ thống trong mô hình Nấc thang Tuckman (Tuckman Ladder) với 5 giai đoạn cốt lõi: Forming, Storming, Norming, Performing, và Adjourning. Việc nhận diện và thấu hiểu các đặc điểm của từng giai đoạn chính là chìa khóa giúp các nhà lãnh đạo và thành viên chủ động điều hướng động lực nhóm, quản lý xung đột và tối ưu hóa hiệu suất làm việc chung.
Sự tin tưởng và tâm lý an toàn là những yếu tố quan trọng để tạo ra một nhóm Agile...
Mô hình Dreyfus là một khung lý thuyết mô tả cách con người phát triển kỹ năng thông qua việc học tập và thực hành. Mô hình này được hai anh em Stuart Dreyfus và Hubert Dreyfus xây dựng vào năm 1980 khi nghiên cứu cho không quân Hoa Kỳ. Mô hình chia quá trình phát triển kỹ năng thành 5 giai đoạn:
Người mới bắt đầu (Novice):
Là giai đoạn khởi đầu, người học cần các quy tắc rõ ràng, hướng dẫn từng bước và không thể tự xử lý tình huống mới ngoài những gì đã học.
Người mới nâng cao (Advanced Beginner) (đôi khi gộp vào Competence như trong hình):
Bắt đầu nhận ra các khía cạnh cụ thể trong tình huống và học cách áp dụng quy tắc trong bối cảnh khác nhau, nhưng vẫn dựa nhiều vào hướng dẫn.
Thành thạo (Competence):
Người học biết lựa chọn hành động phù hợp theo hoàn cảnh và có thể lập kế hoạch, giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, họ vẫn phải suy nghĩ và phân tích rõ ràng.
Tinh thông (Proficiency):
Người học bắt đầu sử dụng trực giác để nhận ra vấn đề và đặt mục tiêu đúng. Họ chưa hoàn toàn biết cách xử lý tối ưu, nhưng có thể chọn hướng đi phù hợp.
Chuyên gia (Expert):
Hành động phần lớn dựa trên trực giác và kinh nghiệm, không cần tuân theo quy tắc rõ ràng, và thường khó lý giải lý do vì sao mình chọn cách làm như vậy – vì họ đã hoàn toàn thấm nhuần kỹ năng đó.
Kỹ thuật INVEST – không chỉ là giúp Product Owner truyền đạt được yêu cầu sản phẩm 1 cách trọn...
Trong phiên bản PMBOK 7, PMI đã thay đổi trọng tâm từ quy trình sang nguyên tắc. Điều này có nghĩa là thay vì cung cấp một bộ quy trình cụ thể để tuân theo, PMBOK 7 tập trung vào 12 nguyên tắc cốt lõi giúp các nhà quản lý dự án linh hoạt áp dụng phương pháp phù hợp với từng bối cảnh riêng biệt. Cách tiếp cận mới này cho phép tổ chức thích nghi tốt hơn với sự biến động, tối ưu hóa giá trị và tạo ra kết quả bền vững hơn